Người dịch: Whistle
“Đều là nam?” Triệu Nam Nhứ hỏi.
“Ừ.” Âu Dương Hạng gật đầu: “Còn có “Thất Đại Phi Phụng”, nổi danh ngang bằng Thập Đại tài tuấn, đều là nữ.”
“Nhưng cái bảng xếp hạng này, Quận chúa nghe cho vui cũng được, hàng năm, bảng xếp hạng đều thay đổi, có một số người tuy rằng không có tên trong đó, nhưng lại rất xuất sắc.”
“Ồ!”
Triệu Nam Nhứ nhướng mày:
“Ví dụ như…”
“Ví dụ như Lôi My, bang chủ Thiên Hổ bang.” Âu Dương Hạng nói:
“Lôi bang chủ chưa từng có tên trong bảng xếp hạng, nhưng lại đột nhiên trở thành Hắc Thiết, khiến cho không ít người phải bất ngờ.”
“Lôi My…”
Triệu Nam Nhứ trầm ngâm:
“Chu Giáp thì sao?”
“Chu Giáp.”
Âu Dương Hạng vẻ mặt thay đổi, sau đó lắc đầu:
“Hắn ta khác với những người khác.”
“Khác thế nào?”
“Quận chúa, mời xem.” Âu Dương Hạng thở dài, chỉ xuống dưới:
“Hắn ta đến rồi.”
Triệu Nam Nhứ cúi đầu, nhướng mày.
Hôm nay là ngày vui, ở đây còn có rất nhiều cao thủ của các thế lực, không khí náo nhiệt.
Nhưng không biết từ lúc nào…
Tiếng ồn ào đã lặng lẽ biến mất, ngay cả hai người đang tỷ thí cũng dừng lại, cẩn thận tránh sang hai bên.
Chỉ vì có một người đến.
Người này bước vào, nhìn lướt qua trên lầu, không để ý đến những người khác.
“Chu trưởng lão của Thiên Hổ bang là một thanh đao sắc bén, hơn nữa còn là một thanh đao mang theo lời nguyền.” Âu Dương Hạng chậm rãi nói:
“Thanh đao này trong tay Lôi Bá Thiên, quân đội, đã giết vô số người, khiến cho không biết bao nhiêu người phải sợ hãi, căm hận, nhưng lại bất lực.”
“Nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất, điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là những người từng nắm giữ thanh đao này, không có ngoại lệ…”
“Đều chết hết!”
“Chu Giáp là một thanh đao hai lưỡi, kẻ đắc tội với hắn sẽ chết, người nắm giữ hắn cũng sẽ chết, gần như không có ngoại lệ.”
Âu Dương Hạng thở dài, nhỏ giọng nói:
“Có người gọi Chu Giáp là kẻ bất tường.”
“Hơn nữa, người này hành sự bất chấp, không hề có quy củ, có lúc còn đột nhiên nổi giận, nói thật, cho dù là hạ quan, đối mặt với Chu Giáp, trong lòng cũng có chút sợ hãi.”
…
Vĩnh Yên lâu là tài sản của triều đình, chiếm diện tích rộng lớn, được xây dựng rất tinh xảo, thường được dùng để tổ chức đủ loại sự kiện, hoặc là vui chơi cùng dân chúng.
Hôm nay, vì Ngọc Kinh Quận chúa đến đây, nên các thế lực lớn đều tụ tập.
Tiếng ồn ào…
Không ngừng nghỉ.
Nhưng lúc này…
Sự yên tĩnh lặng lẽ lan tràn.
Theo Chu Giáp đi tới, như thể có một kết giới vô hình, mọi người xung quanh đều theo bản năng nín thở.
Có người thì sợ hãi cúi đầu, có người thì tò mò, còn có người nghiến răng, tràn đầy phẫn nộ.
Lúc Lôi Bá Thiên còn sống…
Để nâng cao địa vị của Chu Giáp trong bang, Lôi Bá Thiên đã đặc biệt tặng cho Chu Giáp một đội ám vệ, bảo hắn đi tiêu diệt thế lực của Thiên Thủy trại trong thành.
Sau khi Lôi Bá Thiên chết, Thiên Hổ bang càng thêm điên cuồng trả thù.
Lúc quân đội đến…
Chu Giáp còn được giao nhiệm vụ tiêu diệt những gia tộc có liên quan đến Chính Khí đường, trong đó có không ít người bị oan, đồ môn diệt hộ coi như bình thường.
Mỗi ngày, Chu Giáp đều xông pha chiến trường chém giết.
Cứ như vậy, “ác danh” của Chu Giáp cũng lan xa.
Ai cũng biết, Chu trưởng lão của Thiên Hổ bang là hung thần giết người như ngóe, không biết đã giết bao nhiêu người bằng cây rìu trong tay.
Ngay cả khách mời hôm nay cũng có không ít người coi Chu Giáp là kẻ thù, nhưng lại sợ hãi thực lực của Chu Giáp, chỉ có thể nghiến răng, trừng mắt.
Thậm chí còn không dám lên tiếng.
Cả Vĩnh Yên lâu rộng lớn…
Vì một người đến mà bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.
“Chu Giáp.”
Trong một căn phòng ở phía xa, Tô Túc, quân sư của Tô gia, vuốt cằm, ánh mắt lóe lên:
“Người này rất khó dây vào, ba người gần đây nên cẩn thận một chút, mấy hôm nay, tốt nhất là đừng ra khỏi Tô phủ, đề phòng bất trắc.”
Thế hệ trước của Tô gia không có nhiều người xuất chúng.
Ngoại trừ Tô Ác đã mất tích, chỉ có Tô Túc là Hắc Thiết trung kỳ, khác với Tô Ác, Tô Túc nổi tiếng là thông minh.
Không ai biết thực lực thực sự của Tô Túc.
Đối diện Tô Túc là ba người, chính là ba người của Lục Thiên các.
Người ngồi ở giữa không phải là Tô Cổn, mà là người đàn ông tên là Hứa Du Tôn, người phụ nữ còn lại là Lý Xuân Nhiễu.
Ba người sư xuất đồng môn, hơn nữa còn cùng nhau rèn luyện, bọn họ nhìn nhau, sau đó, Tô Cổn trầm giọng hỏi:
“Lục thúc có ý gì? Chẳng lẽ hắn ta còn dám ra tay với chúng ta sao?”
“Hừ!” Lý Xuân Nhiễu hừ lạnh:
“Ai cũng biết Tô sư huynh sẽ đấu với Lôi My sau đó không lâi, nếu như chúng ta xảy ra chuyện, Thiên Hổ bang không thể nào thoát khỏi liên quan.”
“Lúc này, Chu Giáp tuyệt đối không dám ra tay.”
“Tuy rằng nói như vậy…”
Tô Túc thở dài:
“Nhưng hắn ta là Chu Giáp, ai cũng không đoán được suy nghĩ của người này, nếu như Chu Giáp nổi điên, cũng không phải là không thể nào xảy ra.”
Tô Túc nhìn ba người không hề để ý, nói tiếp:
“Các ngươi không biết, Chu Giáp lạnh lùng, tàn nhẫn, thích giết chóc, đương nhiên là có kẻ thù, nhưng những kẻ thù đó, thường là còn chưa kịp ra tay đã bị giết chết một cách khó hiểu.”
“Không ai biết khi nào Chu Giáp sẽ ra tay.”
“Ừm…”
“Ngay cả mấy người trong quân đội, sau khi đắc tội với Chu Giáp cũng đột ngột mà chết, tuy rằng không có chứng cứ, nhưng… các ngươi vẫn nên cẩn thận.”
Ba người Tô Cổn nghiêm mặt, trong lòng cũng trở nên ngưng trọng.
Ở Thú cốc, thí luyện chi địa của Huyền Thiên minh, loại người đáng ghét và đáng sợ nhất không phải là kẻ mạnh, mà là kẻ điên.
Điên cuồng, không có lý trí, nhưng lại rất mạnh.
Hành vi của loại người này không có quy luật, giây trước còn cười cười nói nói, giây sau có thể sẽ trở mặt giết người.
Chu Giáp…
Trong mắt ba người Tô Cổn, chính là kẻ điên như vậy.
“Đều là nam?” Triệu Nam Nhứ hỏi.
“Ừ.” Âu Dương Hạng gật đầu: “Còn có “Thất Đại Phi Phụng”, nổi danh ngang bằng Thập Đại tài tuấn, đều là nữ.”
“Nhưng cái bảng xếp hạng này, Quận chúa nghe cho vui cũng được, hàng năm, bảng xếp hạng đều thay đổi, có một số người tuy rằng không có tên trong đó, nhưng lại rất xuất sắc.”
“Ồ!”
Triệu Nam Nhứ nhướng mày:
“Ví dụ như…”
“Ví dụ như Lôi My, bang chủ Thiên Hổ bang.” Âu Dương Hạng nói:
“Lôi bang chủ chưa từng có tên trong bảng xếp hạng, nhưng lại đột nhiên trở thành Hắc Thiết, khiến cho không ít người phải bất ngờ.”
“Lôi My…”
Triệu Nam Nhứ trầm ngâm:
“Chu Giáp thì sao?”
“Chu Giáp.”
Âu Dương Hạng vẻ mặt thay đổi, sau đó lắc đầu:
“Hắn ta khác với những người khác.”
“Khác thế nào?”
“Quận chúa, mời xem.” Âu Dương Hạng thở dài, chỉ xuống dưới:
“Hắn ta đến rồi.”
Triệu Nam Nhứ cúi đầu, nhướng mày.
Hôm nay là ngày vui, ở đây còn có rất nhiều cao thủ của các thế lực, không khí náo nhiệt.
Nhưng không biết từ lúc nào…
Tiếng ồn ào đã lặng lẽ biến mất, ngay cả hai người đang tỷ thí cũng dừng lại, cẩn thận tránh sang hai bên.
Chỉ vì có một người đến.
Người này bước vào, nhìn lướt qua trên lầu, không để ý đến những người khác.
“Chu trưởng lão của Thiên Hổ bang là một thanh đao sắc bén, hơn nữa còn là một thanh đao mang theo lời nguyền.” Âu Dương Hạng chậm rãi nói:
“Thanh đao này trong tay Lôi Bá Thiên, quân đội, đã giết vô số người, khiến cho không biết bao nhiêu người phải sợ hãi, căm hận, nhưng lại bất lực.”
“Nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất, điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là những người từng nắm giữ thanh đao này, không có ngoại lệ…”
“Đều chết hết!”
“Chu Giáp là một thanh đao hai lưỡi, kẻ đắc tội với hắn sẽ chết, người nắm giữ hắn cũng sẽ chết, gần như không có ngoại lệ.”
Âu Dương Hạng thở dài, nhỏ giọng nói:
“Có người gọi Chu Giáp là kẻ bất tường.”
“Hơn nữa, người này hành sự bất chấp, không hề có quy củ, có lúc còn đột nhiên nổi giận, nói thật, cho dù là hạ quan, đối mặt với Chu Giáp, trong lòng cũng có chút sợ hãi.”
…
Vĩnh Yên lâu là tài sản của triều đình, chiếm diện tích rộng lớn, được xây dựng rất tinh xảo, thường được dùng để tổ chức đủ loại sự kiện, hoặc là vui chơi cùng dân chúng.
Hôm nay, vì Ngọc Kinh Quận chúa đến đây, nên các thế lực lớn đều tụ tập.
Tiếng ồn ào…
Không ngừng nghỉ.
Nhưng lúc này…
Sự yên tĩnh lặng lẽ lan tràn.
Theo Chu Giáp đi tới, như thể có một kết giới vô hình, mọi người xung quanh đều theo bản năng nín thở.
Có người thì sợ hãi cúi đầu, có người thì tò mò, còn có người nghiến răng, tràn đầy phẫn nộ.
Lúc Lôi Bá Thiên còn sống…
Để nâng cao địa vị của Chu Giáp trong bang, Lôi Bá Thiên đã đặc biệt tặng cho Chu Giáp một đội ám vệ, bảo hắn đi tiêu diệt thế lực của Thiên Thủy trại trong thành.
Sau khi Lôi Bá Thiên chết, Thiên Hổ bang càng thêm điên cuồng trả thù.
Lúc quân đội đến…
Chu Giáp còn được giao nhiệm vụ tiêu diệt những gia tộc có liên quan đến Chính Khí đường, trong đó có không ít người bị oan, đồ môn diệt hộ coi như bình thường.
Mỗi ngày, Chu Giáp đều xông pha chiến trường chém giết.
Cứ như vậy, “ác danh” của Chu Giáp cũng lan xa.
Ai cũng biết, Chu trưởng lão của Thiên Hổ bang là hung thần giết người như ngóe, không biết đã giết bao nhiêu người bằng cây rìu trong tay.
Ngay cả khách mời hôm nay cũng có không ít người coi Chu Giáp là kẻ thù, nhưng lại sợ hãi thực lực của Chu Giáp, chỉ có thể nghiến răng, trừng mắt.
Thậm chí còn không dám lên tiếng.
Cả Vĩnh Yên lâu rộng lớn…
Vì một người đến mà bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.
“Chu Giáp.”
Trong một căn phòng ở phía xa, Tô Túc, quân sư của Tô gia, vuốt cằm, ánh mắt lóe lên:
“Người này rất khó dây vào, ba người gần đây nên cẩn thận một chút, mấy hôm nay, tốt nhất là đừng ra khỏi Tô phủ, đề phòng bất trắc.”
Thế hệ trước của Tô gia không có nhiều người xuất chúng.
Ngoại trừ Tô Ác đã mất tích, chỉ có Tô Túc là Hắc Thiết trung kỳ, khác với Tô Ác, Tô Túc nổi tiếng là thông minh.
Không ai biết thực lực thực sự của Tô Túc.
Đối diện Tô Túc là ba người, chính là ba người của Lục Thiên các.
Người ngồi ở giữa không phải là Tô Cổn, mà là người đàn ông tên là Hứa Du Tôn, người phụ nữ còn lại là Lý Xuân Nhiễu.
Ba người sư xuất đồng môn, hơn nữa còn cùng nhau rèn luyện, bọn họ nhìn nhau, sau đó, Tô Cổn trầm giọng hỏi:
“Lục thúc có ý gì? Chẳng lẽ hắn ta còn dám ra tay với chúng ta sao?”
“Hừ!” Lý Xuân Nhiễu hừ lạnh:
“Ai cũng biết Tô sư huynh sẽ đấu với Lôi My sau đó không lâi, nếu như chúng ta xảy ra chuyện, Thiên Hổ bang không thể nào thoát khỏi liên quan.”
“Lúc này, Chu Giáp tuyệt đối không dám ra tay.”
“Tuy rằng nói như vậy…”
Tô Túc thở dài:
“Nhưng hắn ta là Chu Giáp, ai cũng không đoán được suy nghĩ của người này, nếu như Chu Giáp nổi điên, cũng không phải là không thể nào xảy ra.”
Tô Túc nhìn ba người không hề để ý, nói tiếp:
“Các ngươi không biết, Chu Giáp lạnh lùng, tàn nhẫn, thích giết chóc, đương nhiên là có kẻ thù, nhưng những kẻ thù đó, thường là còn chưa kịp ra tay đã bị giết chết một cách khó hiểu.”
“Không ai biết khi nào Chu Giáp sẽ ra tay.”
“Ừm…”
“Ngay cả mấy người trong quân đội, sau khi đắc tội với Chu Giáp cũng đột ngột mà chết, tuy rằng không có chứng cứ, nhưng… các ngươi vẫn nên cẩn thận.”
Ba người Tô Cổn nghiêm mặt, trong lòng cũng trở nên ngưng trọng.
Ở Thú cốc, thí luyện chi địa của Huyền Thiên minh, loại người đáng ghét và đáng sợ nhất không phải là kẻ mạnh, mà là kẻ điên.
Điên cuồng, không có lý trí, nhưng lại rất mạnh.
Hành vi của loại người này không có quy luật, giây trước còn cười cười nói nói, giây sau có thể sẽ trở mặt giết người.
Chu Giáp…
Trong mắt ba người Tô Cổn, chính là kẻ điên như vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo